Với câu hỏi này, tôi sẽ làm rõ vài điểm. Khi sinh ra trong một gia đình làm nghề đánh cá, việc mưu sinh của quý vị phụ thuộc rất nhiều vào việc đánh cá. Quý vị cần biết một điều, mọi hành động đều có mặt tốt và mặt xấu. Ở Ấn Độ có một tôn giáo được gọi là đạo Jain. Tôn giáo này xuất hiện cùng thời với Đức Phật. Họ rất nghiêm khắc trong vấn đề bất bạo động. Họ khuyến khích tín đồ không nuôi thú và làm nghề nông. Họ cũng khuyến khích mọi người không săn bắn… Họ cấm tất cả những việc tương tự. Người sáng lập đạo Jain là người sinh ra cùng thời với Đức Phật, và ông ấy cũng là một hoàng tử. Họ có nhiều điều luật khắt khe hơn cả Phật giáo. Thậm chí, họ không dùng khẩu trang che miệng vì cho rằng làm như vậy sẽ giết chết các loài sinh vật trong không khí. Tín đồ đạo Jain không ăn thịt, không ăn trứng. Họ có những điều luật rất khắt khe. Tín đồ không thể làm nghề nông, không thể nuôi cá… Chính vì vậy, chỉ có một lựa chọn cho tín đồ Jain, đó là làm nghề buôn bán. Họ kinh doanh buôn bán suốt hàng ngàn năm. Hiện tại, ở Ấn Độ, chỉ có 2-3% dân số Ấn Độ theo đạo Jain, tuy nhiên nếu quý vị nhìn vào cộng đồng kinh doanh buôn bán ở Ấn Độ thì có đến 50% đến từ cộng đồng Jain. Họ tiến hành nghiên cứu vì sao có đến 50% những người kinh doanh buôn bán đến từ cộng đồng Jain, và họ phát hiện lý do là những người đó chỉ có một lựa chọn duy nhất từ thế kỷ này sang thế kỷ khác. Vì thế mà họ đã kinh doanh buôn bán suốt hàng ngàn năm.
Đạo Phật hoàn toàn khác. Nếu quý vị nhìn lại 2500 trước, Đức Phật đã đặt ra 5 giới cư sĩ. Trong 5 giới cư sĩ, Ngài dạy không được uống rượu, nhưng Phật không hề nói rằng không được ăn thịt. Ngài không đặt luật như thế. Nếu quý vị sinh ra trong một gia đình làm nghề đánh cá, trong tình cảnh đó quý vị không thể tồn tại mà không đánh cá. Tuy nhiên, có nhiều cách quý vị có thể làm khi đánh cá. Quý vị có thể tịnh hóa rất nhiều ác hạnh. Quý vị vị thể tụng kinh của Đức Phật cho những chúng sinh mà quý vị buộc phải giết hại. Nếu sinh ra trong một gia đình theo nghề cá, quý vị phải hiểu rằng có những khó khăn tồn tại. Sống ở một nơi an ổn và nói rằng đánh cá là ác nghiệp thì rất dễ, tuy nhiên với những người rơi vào hoàn cảnh đó thì bản chất đời sống của họ đã là như vậy. Tôi được sinh ra ở Nepal. Ở Nepal có rất nhiều, hàng ngàn nông dân khổ sở, thức ăn hàng ngày của họ tùy thuộc vào việc họ có bán được rau cải mỗi ngày hay không. Một dịp nọ ở Đài Loan, tôi nói chuyện với một giáo sư đại học. Chúng tôi nói về việc trồng rau sạch. Tôi từng nghĩ đến việc mang mô hình trồng rau sạch đó giới thiệu cho nông dân ở Nepal. Tôi hỏi vị giáo sư đó nếu không dùng thuốc trừ sâu thì nếu có côn trùng hay vi khuẩn tấn công rau cải thì chúng ta phải làm gì. Vị giáo sư đó nói là đừng lo, nếu vi khuẩn đến thì loài chuột sẽ đến để ăn chúng. Tôi hỏi nếu có chuột thì rắn sẽ đến, chúng ta phải làm gì? Vị ấy nói tôi đừng lo, nếu có rắn thì diều hâu hoặc đại bàng sẽ đến để ăn chúng, mọi thứ sẽ được cân bằng tự nhiên. Tôi nói với họ, “Bây giờ tôi nhận thấy phương pháp trồng rau sạch này chỉ là một thú vui của các ông. Tuy nhiên, nếu tôi mang phương pháp này vào Nepal thì nó không còn là một thú vui nữa. Với người Nepal đó là vấn đề sinh tồn. Nếu họ không thể bán rau trong một ngày thì họ sẽ không có gì để ăn trong ngày hôm đó.” Thật sự thì vị giáo sư đó nói về cách trồng rau sạch như là một thú vui, bởi sự cân bằng tự nhiên cần khoảng 3-5 năm. Nếu tôi giới thiệu cách làm đó ở Nepal thì trong 3-5 năm đó, hàng trăm nông dân sẽ chết đói. Khi tôi nói rằng nếu người Nepal không bán được rau trong một ngày thì họ sẽ không có gì để ăn trong ngày hôm đó, và nếu dựa vào cân bằng tự nhiên thì họ sẽ hoàn toàn không có lương thực để ăn. Lúc đó, vị giáo sư mới nói rằng ông ấy không biết hoàn cảnh ở Nepal. Cách trồng rau sạch với ông ấy giống như một thú vui vậy.
Tương tự với những gia đình làm nghề cá, tôi thật sự hiểu được hoàn cảnh đó. Nếu họ không đánh cá thì làm sao có thể tồn tại đây? Một hoàn cảnh rất nan giải. Vì thế, khi phải đánh cá, họ nên tụng chú Kim Cang Tát Đỏa (Vajrasattva) để tịnh hóa ác nghiệp. Thậm chí khi đang phạm ác hạnh, họ vẫn có thể tịnh hóa và giảm thiểu ác hạnh. Nếu họ có cách làm khác hay hơn thì rất tốt; nếu không còn cách nào khác thì cách duy nhất là tịnh hóa ác hạnh bằng chú Kim Cang Tát Đỏa. Khi tôi nói chuyện với ông giáo sư đó, tôi chợt nhớ đến một câu chuyện. Có ba quốc gia đến từ châu Phi, châu Âu và châu Mỹ gặp nhau. Ông tổng thống quốc gia châu Phi nói rằng phần còn lại của thế giới đang trong nạn đói. Người đứng đầu quốc gia châu Âu hỏi, “Nạn đói là cái gì? Nó có nghĩa là gì? Tôi không hiểu!” Người đứng đầu quốc gia châu Mỹ nói, “Phần còn lại của thế giới là cái gì? Nạn đói là cái gì?” Đôi khi, chúng ta phải đặt mình vào vị trí của các quốc gia khác, giống như đối với những gia đình làm nghề cá. Thật sự thì tôi rất hiểu. Việc đánh cá ảnh hưởng rất nhiều đến miếng cơm manh áo của họ. Bỗng nhiên nói về ác nghiệp là điều rất dễ dàng, nhưng nếu chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh đó thì sẽ thấy mọi chuyện rất khó khăn. Vào thời Đức Phật, thậm chí Ngài đã ban giáo huấn cho một người đánh cá. Đức Phật cũng đã dạy như vậy. Họ có thể tịnh hóa và giảm thiểu ác nghiệp của bản thân, họ có thể làm điều đó bằng cách tụng chú Kim Cang Tát Đỏa.