Dipkar tại Thành phố Hồ Chí Minh - Một buổi chiều thứ Sáu, những ngày đầu của tháng 12, chúng tôi, các thành viên của nhóm Dipkar, đã đến thăm bé Ka Lân, 8 tuổi, người dân tộc Chill, đang trị căn bệnh ung thư hạch tại khoa Ung bướu – Huyết học tại Bệnh viện Nhi đồng 2, TP.HCM. Nhìn em thở nặng nhọc, tấm thân gầy go, xanh xao, đôi bàn tay ốm yếu, tím tái, không thể đi đứng cũng không ngồi dậy được, chúng tôi thấy lòng thật chua xót, ước gì có thể gánh nỗi đau ấy cho em. Cách đó 3 tuần lễ, khi gặp em, em còn nói chuyện được, kể cho chúng tôi nghe về giấc mơ một chiếc xe đạp màu hồng. Lúc đó, em còn khỏe (mặc dù phải một lúc lâu, em mới ngồi dậy được). Giờ chiếc xe đạp màu hồng đã được đặt cạnh giường nhưng em đã không thể ngồi lên đó. Thậm chí cử động đôi tay để chạm vào nó cũng là quá sức đối với em rồi.

Mẹ Ka Bền, khi nói về bệnh tình của đứa con gái bé bỏng, không khỏi ứa nước mắt. “Bệnh ung thư hạch của bé phát hiện từ tháng 11 năm ngoái, đã nhiều lần vô thuốc (vô hóa chất - PV) rồi các cô ạ. Ban đầu bé đáp ứng thuốc tốt nên bác sĩ cũng cho về rồi bảo thường xuyên theo dõi. Nhưng một lần bé đi chơi bị mắc mưa, bé sốt, ói, không ăn được gì. Mới tháng 7 vừa rồi đó thôi. Chị đưa bé trở lại bệnh viện, nằm ở đây cũng 4 tháng rồi. Cũng vô thuốc nhưng tình trạng của bé cứ xấu đi. Giờ bé đang bị suy gan, suy thận. Gan bị ứ nước, bụng cứ to lên, thận cũng yếu. Bé hầu như không ăn được gì. Bé thèm món chua nhưng bác sĩ bảo là không nên vì không tốt cho dạ dày”, chị nói.

Chị nói tiếp: “Bố nó không biết tiếng Kinh nên lo ở nhà chăm cho 4 đứa nhỏ, mình thì biết tiếng Kinh nên lên đây để chăm sóc bé Ka Lân. Chứ ở nhà mấy đứa nhỏ cũng đòi mẹ lắm, nhưng biết sao được. Đứa lớn 12 tuổi, đứa nhỏ nhất thì 3 tuổi”.

Chị cho biết chị là người dân tộc Chill ở thôn Darahoa, xã Hiệp An, huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng. Việc chính của chị ở quê là phụ giúp các công chuyện lặt vặt trong chùa như leo cây, hái bơ, tưới cây, bón phân, chặt củi… Thường ngày thì làm rẫy.  “Cuộc sống của bà con ở Núi Voi vất vả lắm cô ạ. Mùa mưa làm được bắp, đậu.. nhưng mùa nắng thì không làm được gì đâu. Cà phê vào mùa nắng thì cứ để vậy thôi. Cây chết cũng phải chịu vì không có nước. Bà con sống nhờ nước mưa cả. Gia đình nào có tang thì cũng khổ sở lắm, vì không có tiền mua hòm. Cũng cứ đi vay mượn, sau này có gì trả lần”. Nghe Mẹ Ka Bền kể mà lòng chúng tôi thấy thương xót.

Khi hỏi bé Ka Lân thích món đồ chơi gì khi chúng tôi ngỏ ý tặng bé món quà Noel, chị bảo là “Ở quê các bé không có gì để chơi, chơi thung, chơi đất thôi. Ở đây, thấy món nào cũng lạ, bé được chơi đồ chơi. Mấy hôm trước, được các anh chị nhóm Dipkar tặng chiếc xe đạp màu hồng, bé thích lắm, nhưng mà bé…”, chị thở dài.

Chúng tôi hiểu cái thở dài của chị và cảm thấy thương cảm cho bé Ka Lân và cho cả những em bé không may mắc những căn bệnh nan y đang điều trị ở đây - khoa Ung bướu - Huyết học, bệnh viện Nhi Đồng 2. Mong các bé có một cơ hội để vui chơi chạy nhảy cùng chúng bạn, để được hưởng niềm vui của trẻ thơ chứ không phải ở trong bệnh viện, với cái giường gắn liền với các bé, trong những ngày tháng... Chúng tôi không dám nghĩ tiếp… Dẫu biết sự vô thường của cuộc đời, nhưng vẫn không sao tránh được nỗi đau như bóp nghẹt trái tim.

Nhóm Dipkar chúng tôi chỉ có thể làm là cho em niềm vui, cho em “một giấc mơ trở thành hiện thực”: một chiếc xe đạp màu hồng có gắn chiếc nơ và một món tiền nhỏ để mẹ Ka Bền có thể chăm lo cho bé. Nhưng như thế không thể nào đủ, khi mà điều bất cứ ai trong chúng ta đều mong cầu là một phép màu… Hãy cùng cầu nguyện…

Nhóm Dipkar trao tặng chiếc xe đạp cho bé Ka Lân tại khoa Ung bướu – Huyết học, Bệnh viện Nhi Đồng 2

chia-se-yeu-thuong-be-Ka-Lan (1)

Nhóm Dipkar trao tặng số tiền 1 triệu đồng cho chị Ka Bền, mẹ bé Ka Lân

chia-se-yeu-thuong-be-Ka-Lan (2)